대학교를 졸업하고 나서는 정말 막막한 거예요. 졸업할 때만 해도 어리니까 20대 역할도 하고, 학생 역할도 할 줄 알았거든요. 그런데 현실은 아예 캐스팅도 안 되고 저라는 사람 자체를 모른다는 거였죠. 그래도 계속해서 단편 작품들을 찍고 유튜브를 개설하거나 저라는 사람을 알리는 데에 힘썼어요. 하루는 같이 촬영하는데 친구가 조연출로 있고 제가 연기하는 순간이었어요. 저를 서포트 해주는 이 친구 얼굴을 쳐다보는데 갑자기 눈물이 왈칵 쏟아지는 거예요. 순간적으로 몰입이 안 되는 상황에서, 그때의 제 무능력함에 그 친구와 그간 함께 했던 시간이 대비되면서 눈물이 났던 거 같아요. ‘10년을 연기했는데 과연 내가 잘 해낼 수 있을까’ 너무 무섭게 이런 생각이 든거죠. 그렇게 제가 촬영 도중에 울어버리니까 얘가 달려와서 휴지를 가져다줬어요. 그런데 친구도 아무 말 없이 같이 우는 거예요. 그때가 잊혀지지 않아요.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi thực sự cảm thấy rất bế tắc. Lúc tốt nghiệp, vì còn trẻ, tôi đã nghĩ rằng mình có thể nhận vai diễn cho lứa tuổi 20 hoặc vai học sinh. Thế nhưng, thực tế là tôi thậm chí không được chọn vào bất kỳ vai diễn nào, và dường như chẳng ai biết đến tôi. Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục quay các tác phẩm ngắn, mở kênh YouTube, và cố gắng hết sức để mọi người biết đến con người của tôi. Một ngày nọ, khi đang quay phim, tôi có một người bạn làm trợ lý đạo diễn, và đến phân cảnh tôi diễn xuất. Lúc ấy, trong lúc diễn, tôi nhìn vào mắt bạn ấy và bỗng nhiên nước mắt tuôn trào. Tôi không thể tập trung vào diễn xuất, cảm giác bất lực bao trùm lấy tôi, đối lập hoàn toàn với những khoảng thời gian tôi đã cùng bạn ấy trải qua. Dù đã diễn xuất 10 năm nhưng trong đầu tôi vẫn vang lên câu hỏi: "Liệu mình có thể làm tốt được không?" Suy nghĩ ấy khiến tôi sợ hãi vô cùng. Đang trong lúc quay phim mà tôi lại bật khóc, thế là bạn ấy chạy đến đưa giấy cho tôi, rồi cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ khóc cùng tôi. Khoảnh khắc đó tôi không bao giờ quên được.
막막하다 bế tắc, mờ mịt, không có lối thoát
역할 vai trò, vai diễn
현실 hiện thực
캐스팅 tuyển vai
단편 작품 tác phẩm ngắn
개설하다 mở, thiết lập
촬영하다 quay phim
조연출 trợ lý đạo diễn
연기하다 diễn xuất
서포트하다 hỗ trợ
몰입하다 nhập tâm, tập trung
무능력함 sự bất lực
대비되다 tương phản
생각이 들다 có suy nghĩ, có cảm giác
촬영 도중 trong lúc quay phim
잊혀지다 bị lãng quên, không thể quên
힘쓰다 nỗ lực, cố gắng
순간적 nhất thời, trong khoảnh khắc
달려오다 chạy đến